MẸ TẦM VU
Đặng Thanh Huyền
Nói Lối
Con: Mẹ ngồi đó đã bao chiều gió lộng
Mắt dõi nhìn thăm thẳm nước kênh trôi
Dòng Xà No con sóng cuộn lở bồi
Chẳng xói mòn niềm lạc quan chờ đợi.
Vọng Cổ
Xứ sở quê hương nay đã khoác lên mình áo mới. Phát triển dựng xây không ngừng đi tới, cờ đỏ tung bay phấp phới đón… xuân… về.
Câu 1. Riêng mẹ chẳng đổi thay, luôn giữ vẹn lời thề.
Dù cha với các anh đi không hẹn ngày trở lại,
Nhưng mẹ vẫn chờ son sắt một niềm tin.
Từ thuở quê nhà còn khói lửa điêu linh,
Đến lúc non sông thống nhất hai Miền.
Mẹ mong đón chồng con về trên mảnh đất Tầm Vu,
Nên thức trắng đêm để nấu xong nồi bánh tét.
Câu 2. Thấy tôi về mẹ vui mừng khôn xiết, miệng mấp máy hồi lâu rồi tha thiết từng lời.
Mẹ: Thằng Út hả con… sao cứ đi biền biệt phương trời.
Tao nhớ lắm cái hồi còn đạn bom ác liệt,
Mấy anh của mày chẳng hề sợ hiểm nguy.
Rồi mười ba, mười bốn tuổi đầu tụi nó quyết ra đi,
Đòi theo ổng ra chiến trường đánh giặc.
Đất Tầm Vu lúc bấy giờ bom cày đạn xới,
Từ ấy chẳng thấy ai về để tao đợi tao trông.
Ngâm Thơ
Con: Máu xương đổ xuống nơi này
Thắm tô trang sử dệt dày chiến công
Rạng ngời mảnh đất thành đồng
Mẹ Tầm Vu mãi một lòng kiên gan.
Lý Tương Phùng
Các con… vẫn chưa quay về
Tháng năm luôn chờ khói nhang mờ giăng
Thương chồng… ngày đêm trông ngóng
Mắt thêm khô cằn lòng đau buốt nhói tâm can
Dõi xa xăm nhìn thầm mong bóng hình năm ấy
Mẹ tôi muôn đời ngời trong tấm lòng sắt son.
Vọng Cổ
Thắp mấy nén hương, rồi mẹ nhìn tôi khẽ nói:
Mẹ: Trên mảnh đất Tầm Vu ngày xưa lửa khói, túp lá liêu xiêu quê nhà khổ đói, đêm ấy ổng đi tao gói bánh gửi… theo… cùng.
Câu 5. Đòn bánh tét giữa màn đêm quyện sương khói mịt mùng.
Ổng nói thôi… hãy để dành cho các con thơ dại,
Bởi đứa thì gầy gò, đứa lại đói sữa khóc la.
Anh Hai mày cứ đòi nằng nặc theo cha,
Nó nói: nợ nước thù nhà, phận làm trai con phải trả.
Còn thằng Ba thì cứ bồn chồn trong dạ,
Ánh mắt sụt sùi cay, khơi bếp lửa than hồng.
Câu 6. Con: Hậu Giang kiên cường đất mẹ quyện máu xương,
Những người con quê hương vì nước non nằm lại.
Mẹ: Con kênh Xà No nếu còn xiết chảy,
Thì tao mãi đợi ổng về thăm lại đất Tầm Vu.
Mấy anh của mày cũng lần lượt bỏ tao đi,
Tao không có giận, mà chỉ buồn thương, đau nhói.
Đã mấy mươi năm lập bàn thờ, nhang khói,
Mà chẳng biết tìm đâu tấm ảnh, hình hài.
Ông đi muôn dặm đường dài
Các con nối bước đêm ngày hành quân
Cho dù đang lội đồng bưng
Cũng về đây để đón xuân… tui chờ./.
Long Xuyên, ngày 10 tháng 10 năm 2015.
___________________________________
(* Bài vọng cổ MẸ TẦM VU đạt gải Khuyến khích cuộc thi sáng tác ca khúc và bài vọng cổ huyện Châu Thành A - Hậu Giang tổ chức 2015)
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)