PHÔI PHA MỐI TÌNH
Đặng Thanh Huyền
Nói lối:
Anh trở về thăm lại chốn hẹn hò xưa,
Vẫn còn đây hàng me chiều thu rơi xác lá,
Lối cũ thân quen sao giờ xa lạ quá !
Thiếu em rồi băng giá cõi lòng ai...
Vọng cổ:
Câu 01: Xào xạc lá me bay rụng đầy trong nỗi nhớ. Ngọn gió chiều thu quyện hoà với lời ai than thở tiếng nấc bi thương giọng buồn nức nở nuối tiếc mối tình xưa dang dở không...thành.
Chắc rồi đây vết đau kia muôn thuở chẳng lặn lành.
Anh cố quên đi nhưng càng thêm nhớ, khi mỗi độ thu về nhìn ngắm lá me bay.
Mới hôm nào em còn thỏ thẻ bên tai, mình sẽ yêu nhau chung thuỷ một đời.
Hạnh phúc chưa tròn nay giọt lệ dần rơi, mỗi đứa một nơi hai phương trời ngăn cách…
Câu 02: Đã mấy đêm rồi nơi thành đô vắng lạnh, đọc lại dòng tin mà chua xót đau lòng.
“Em cố quên anh để cất bước theo chồng”.
Gió Sài Gòn bỗng dưng nhuộm màu tang tóc, nơi tận đáy tâm hồn sâu lắng kẻ cuồng si.
Kể từ ngày em nói tiếng từ ly, anh như chốn thiên đường trở về địa ngục.
Nhang khói hương bay chiều nghĩa trang nghi ngút, đưa tiễn mối tình về nơi vĩnh viễn nghìn thu...
Ngâm thơ:
Bây giờ em đã ra đi,
Bước trên nhung lụa, quyền uy, bạc tiền,
Chúc người hạnh phúc lương duyên,
Đành thôi ! Chấp nhận, bến thuyền lạc neo...
Vọng cổ:
Câu 05: Chắc tại bởi anh nghèo nên không thể đưa em về nơi hạnh phúc. Tựa như trên võ đài anh là đấu sĩ chưa kịp hân hoan với niềm vui chiến thắng thì nhận lấy bất công tủi hờn cay đắng bởi họ giàu sang uy quyền thế lực đổi trắng thay đen để rồi hạ gục anh bằng hạnh động đê...hèn.
Họ là vầng trăng còn anh chỉ leo lét ánh đèn.
Ngày xưa khi vầng trăng đêm chưa hé, anh là ánh đèn em kề cận nâng niu.
Dù tụi mình nghèo nhưng tha thiết thương yêu, có nửa miếng ngon cũng nhịn nhường chia sẻ.
Em từng kể anh nghe ước mơ ngày còn tấm bé, được sống giản dị đơn sơ dưới mái ấm gia đình…
Câu 06: Nhưng cuộc sống xô bồ lộng lẫy chốn thành đô, đã làm cô bé ngây thơ thuở nào ảo vọng.
Dù biết không em thì đời anh vẫn sống, nhưng anh chỉ còn là kẻ thừa giữa cõi nhân gian.
Tám năm dài anh vẹn nguyên tình chung thuỷ, tám mùa thu về anh vẫn chờ đợi mình em.
Lá me rơi lại rụng đầy trong nỗi nhớ, bỗng nghe tiếng ai thở than như muốn trách hờn.
Mối tình ngọt ngào giờ đã phôi pha, anh xin chúc em bên tình yêu tha thiết.
Anh không thể đưa em về nơi hạnh phúc, nên đành ngậm ngùi nhìn nơi hạnh phúc đón đưa em...
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)