+ Ẩn/Hiện ý kiến

Ý kiến bạn đọc

Avata
Đặng Thanh Huyền - : 14/11/2015 13:35
Mới đó mà cũng đã gần tròn 13 năm trôi qua, nhanh thật, vẫn còn nhớ như in "em gái nhỏ" ngày nào với vóc dáng người nhỏ thó, đôi mắt mù lòa, tóc "cháy", da "nhăn", lầm lũi bước đi trên chuyến phà Cần Thơ ngược xuôi qua lại trên dòng Hậu giang, với xấp vé số trên tay khi giờ xổ số "sắp điểm", từng bước len lỏi qua "rừng người", tôi đoán biết em rất "vội vã", dù trên môi đang nở nụ cười "gượng gạo"... Và với một "chàng sinh viên" nghèo, tỉnh lẻ như tôi, mới chỉ biết "chơi số bặp bẹ", cơm chưa đủ "no", áo quần chẳng lấy gì là "mốt" so với chúng bạn đã có một QUYẾT ĐỊNH ĐỂ ĐỜI, đó là: "TÔI SẼ MUA TẤT CẢ NHỮNG VÉ THỪA VÉ CẶN" của "em gái nhỏ" ngày ấy (Hùn với thằng bạn thân dư đúng 12 ngàn, sau khi đã để dành tiền đủ đi xe buýt về tới nhà), nhưng em chỉ còn 4 vé thôi, thế là chúng tôi còn lại được 4000 đồng để uống mỗi người một ly nước mía... Thời gian trôi nhanh thật, chắc "em gái nhỏ" ngày nào giờ đã hai mấy xuân rồi, mong em có được cuộc sống "tươi đẹp" hơn, vì dù sau Chuyến phà năm xưa chỉ còn trong dĩ vãng mà thôi. Sau buổi chiều đêm hôm ấy, tôi về quê mà trong đầu vẫn hiển hiện hình ảnh "em gái nhỏ" đáng thương như thế, không chờ đợi lâu hơn được nữa, tôi vội vã lấy giấy viết ra đi thẳng sau vườn, nằm trên chiếc võng giữa ban trưa viết "ngon lành" bài vọng cổ CHUYẾN PHÀ CẦN THƠ, dù lời lẽ chưa thực sự "ngọt" nhưng "cái thật" của nó mình vô cùng ưng ý.

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới